Rào cản nào khiến cho anh chị biết điều mình đang làm là tốt nhưng đôi khi vì một việc gì đấy chúng ta vẫn không ưu tiên được. Nhiều anh chị phát hiện ra chi tiết này, chúng ta không ưu tiên được, chúng ta vẫn biết nó là tốt nhưng một cách giao tiếp gì đó ngầm ở bên trong khiến cho chúng ta phải xử lý một số công việc không được ưu tiên trước.

Việc mà chúng ta gọi là thực sự bận rộn đó nó có thực sự là bận rộn hay không?
Anh chị nhận ra một điều rằng có những điều anh chị biết là tốt, nhưng mà vì anh chị có những thứ bất chợt nó đến mà anh chị phải ưu tiên xử lý, ví dụ như tin nhắn đó trên điện thoại đó phải xử lý với con người này, để anh chị hẹn gặp với người ta. Vì nếu không hẹn gặp thì buổi trưa người ta bị thụ động và anh chị cũng thụ động luôn. Nên là anh chị nhắn đi nhắn lại nhắn mất 15 phút thế là anh chị thấy là nó bắt đầu trôi qua.
Tôi lấy cho anh chị một ví dụ, chẳng hạn anh chị phải đặt lịch trong việc là sắp xếp mọi thứ để bắt đầu đưa đi khám theo cách như thế để cho như vậy thì việc đó trong nghi thức số tám chúng ta vẫn phát hiện ra là việc cấp bách.
Trong lúc nói về nghi thức số 8 thì tôi có hỏi anh chị là lúc mà chúng ta đang có một việc nào đó chen ngang trong quá trình, để chúng ta không còn ưu tiên được với ngôi nhà số một thì có phải giống như cách trong tháng đấy hoặc năm đấy chúng ta dự kiến làm một việc gì đó, làm một kế hoạch gì đấy, thực thi việc gì đó cho gia đình của mình.
Nhưng chúng ta thấy rằng việc đó đến và nó không khiến cho chúng ta hoàn thành được. Ví dụ chúng ta đã dự kiến một khoản tiền để đi du lịch cho gia đình là chúng ta là trong năm nay là khoảng tầm 200 triệu để chúng ta đi du lịch chẳng hạn. Những khoản tiền khác nhau, có nhiều người thì nhiều hơn nhưng mà tới lúc chúng ta dự trù khoản tiền đấy xong rồi thì có một việc bất diệt đến. Thế là anh chị phải dùng khoản tiền đấy để anh chị bù qua việc kia. Và anh chị nói rằng là không bù không được bởi vì lúc đấy mình lại cần tiền.
Thế thì câu hỏi của chúng ta là việc mà chúng ta gọi là thực sự bận rộn đó nó có thực sự là bận rộn hay không? Bây giờ chúng ta sẽ đến một câu hỏi nữa, anh chị bảo rằng mình không đủ thời gian để làm việc gì khác. Bởi vì bản chất của mình là một người công chức hoặc là một người làm cho một tổ chức nên thời lượng phải dành cho công ty thì vừa về nhà là phải chạy đi đón con mà con thì đang chờ mình ở trường, mình không thể không đi đón con được.
Nhiều người ở trong cộng đồng khoảng một thời gian bảo rằng thời lượng trong buổi sáng vào Zoom là 4:30 – 5:00, mình phải ăn sáng và còn rất nhiều thứ để chuẩn bị đi làm. Nên là anh chị không có đủ thời gian buổi sáng để anh chị trọn vẹn với lớp.
Một câu hỏi rất thông thường, tức là chúng ta đưa ra một điều kiện rất là thực tế với chúng ta, thế thì điều này nó đang vận hành như thế nào trong quá trình của chúng ta?
Tức là vì chúng ta không làm được việc đó là bởi vì có một việc gì đó thường xuyên đã như vậy rồi. Ví dụ như chúng ta không thể đưa gia đình của chúng ta đi à nước ngoài du lịch được bởi vì là cái công việc của chúng ta chỉ có nhiêu đấy thu nhập và chỉ có đủ để mà sinh hoạt và sinh sống thôi chúng ta không đủ anh chị thường đưa ra lý do như vậy để anh chị nói rằng là chúng ta không thể ước mơ là chúng ta thực hiện được một cái việc gì đó.
Bởi vì chúng ta có một việc gì đó, cấp độ đó hoặc là năng lượng đó hoặc là việc mà chúng ta trước giờ nó đang ở cấp đó rồi nó thường xuyên như vậy, nó không có cách nào thay đổi.
Hoặc là nói rằng chúng ta không thể làm được một việc gì đó lớn hơn, bởi vì ở trong đó chúng ta đã phải như thế rồi. Tương tự như vậy chúng ta không thể trọn vẹn lớp buổi sáng bởi vì là chúng ta tới giờ đó chúng ta phải đi làm.
Điều đầu tiên, chúng ta phải hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của bối cảnh chứ không phải hoàn cảnh. Bối cảnh mà anh chị phải dành thời gian cho mọi thứ như thế, nhưng có một sự thật nó xảy ra. Nếu anh chị xử lý được thì có thể một vài năm hoặc là thậm chí là sớm hơn thì một vài tháng, lâu thì nó có thể đến một năm nó sẽ thay đổi trong cách mà anh chị tạo ra năng lượng cho chính công việc của anh chị, chúng ta có hai thứ sẽ diễn ra trong tình huống này.
Thứ nhất là đúng là bối cảnh của chúng ta đã khiến cho chúng ta phải ở trong sự giới hạn đấy. Tức là bối cảnh là vì chúng ta là một người làm cho một tổ chức và giờ đó chúng ta phải đi nên chúng ta mới không có thời gian dành cho công việc ưu tiên đó. Hoặc là chúng ta vì cái giờ đó, chúng ta phải đi đón bé ở trường chẳng lẽ bắt nó đứng ở đấy chờ rồi chúng ta bảo rằng chúng ta không thể có đủ tiền để mà chúng ta thuê người giúp chúng ta làm việc này.
Bởi vì lúc đấy chúng ta không có đủ ngân sách nên chúng ta phải trực tiếp, khi mà chúng ta đưa ra những mệnh lệnh như vậy thì nó phải nói rằng nó thực sự đang thuộc về từng ý thức của chúng ta vì nó thuộc về từng ý thức nên chúng ta thấy điều mà gần như ai cũng vậy.

Tất cả mọi lý do hợp lý của chúng ta đưa ra chỉ có một mục đích duy nhất là kéo toàn bộ năng lượng ra khỏi ngôi nhà số một
Khi chúng ta quan sát xung quanh, chúng ta thấy ai cũng vậy thì lập tức lúc đấy trong ý thức của chúng ta đưa ra một quyết định vào kết luận là phải như thế, tức là chúng ta vừa kết luận chúng ta vừa quan sát, chúng ta thấy số người đông và chúng ta ấn định mình một lần nữa vào trong trạng thái đấy sâu hơn nữa.
Và ai đó đã bị kẹt trong một khoảng thời gian dài như thế thì họ bị kẹt luôn cả cuộc đời của họ như vậy. Họ không biết cách nào để mà họ thoát ra được điều mà họ kết luận nữa, vì kết luận đó vừa kết luận xong thì nhìn xung quanh cũng thấy ai cũng giống như vậy và khi mà nhìn thấy số đông mà giống như thế, họ kết luận lại một lần nữa với cuộc sống của họ như thế và cũng tương tự như vậy họ bảo rằng là đã là người làm kinh doanh thì phải dành thời gian cho công việc chứ thời gian dành cho gia đình phải ít lại chứ làm sao mà dành thời gian nhiều cho gia đình được.
Họ nhìn xung quanh thì cũng thấy nhiều người làm kinh doanh giống mình, họ cũng bận rộn như thế và sau khi họ kết luận xong này họ nhìn xung quanh thấy số đông vận hành năng lượng như thế này.
Họ lại giao tiếp một lần nữa thì sự ấn định đó của chúng ta có ý niệm tập thể của nhóm người mà anh chị đang vận hành đi sâu vào ở bên trong tâm thức của anh chị và tầng tâm thức đấy bắt đầu ghi nhận.
Cuối cùng nó tưởng rằng là tất cả mọi thứ sẽ vận hành như thế nên thành ra việc thay đổi với nhóm người này là gần như rất khó. Do họ đã kết luận mọi thứ theo chiều hướng của việc là quan sát số đông, mà anh chị biết một điều rằng chỉ cần chúng ta ở trong trường năng lượng đó chúng ta đưa mắt nhìn qua xung quanh bằng vùng khả kiến thì chúng ta thấy toàn bộ thành viên của ngôi nhà ba của chúng ta quay xung quanh chúng ta đều có năng lượng giống mình.
Vì nó giống mình nên mình không thể nhìn được sự thật, đó là điều mà chúng ta sẽ thấy tại sao mọi thứ vẫn là tốt. Nhưng mà tại sao nó lại khó thay đổi như vậy? Bởi vì chúng ta đang vừa phải vượt qua việc góc nhìn của mình, chúng ta lại vừa bị đẩy xuống trường năng lượng chứng kiến.
Từ đó khiến cho chúng ta nhốt lại trong bối cảnh hoặc là một hoàn cảnh hoặc là một trạng thái của việc năng lượng của anh chị trước giờ ở trong cấp độ đấy hoặc đời sống của anh chị trước giờ trong cấp độ đấy, nhưng vì việc mà chúng ta hiểu về điều này nên chúng ta phát hiện ra một điều rằng nếu vậy thì có nghĩa là chúng ta bảo rằng chúng ta bận công việc hoặc là chúng ta bận công việc kinh doanh hoặc là chúng ta bận cái gì đó nên chúng ta không có thời gian dành cho ngôi nhà số một một cách tuyệt đối thì nó đang đúng ở tầng ý thức.
Tầng ý thức đó tiếp tục một ý niệm tập thể trong năng lượng thành viên tạo ra chúng ta một lần nữa. Nên khi đó, chúng ta nói rằng chúng ta đang đúng vào tầng ý thức mà thôi. Như vậy thì nếu mà chúng ta hiểu rằng chúng ta đang đúng tầng ý thức thì có nghĩa rằng tâm thức của chúng ta có một cái gì đấy đã vận hành để nó tạo ra thứ mà chúng ta đang ở trong bối cảnh và hoàn cảnh, trạng thái công việc này hoặc trạng thái của thu nhập và tất cả mọi thứ đang như thế.
Vậy thì điều gì tiếp theo chúng ta cần phải xử lý ở đây, điều tiếp theo mà anh chị cần phải hiểu rằng vì bận rộn việc đó nên chúng ta chỉ làm được như đấy hay việc mà chúng ta yêu cầu, để rồi chúng ta bận rộn như vậy.
Bắt đầu chúng ta hiểu sâu hơn về tâm thức thì chúng ta bắt đầu sửa lại câu mà chúng ta đã kết luận. Vì chúng ta đã kéo những việc đó đến để rồi chúng ta bận rộn như vậy cũng tương tự như vậy xét về các nghi thức này anh chị nhận ra một điều như sau chúng ta không có đủ thời gian để làm việc với chín nghi thức và không có đủ thời gian để hiện hữu với trong lớp Zoom 5:00 cùng với đồng đội là vì chúng ta bận rộn hay là quá trình chúng ta giao tiếp ý thức trước đó rất nhiều và tâm thức của chúng ta đã kéo những việc bận rộn đó để chúng ta có thể không dành thời gian cho ngôi nhà số một nữa.
Để anh chị giải mã điều này thì anh chị trả lời một câu hỏi nữa đó là có phải tất cả mọi thứ mà chúng ta không sắp xếp được thời gian ưu tiên ở đó chỉ để nhằm một mục đích duy nhất đó là kéo chúng ta ra khỏi ngôi nhà số một, không thì đích đến của toàn bộ những thứ mà chúng ta đang giải thích đó nó đẩy toàn bộ sự phân tán ra khỏi ngôi nhà số một.
Tất cả mọi lý do hợp lý của chúng ta đưa ra đó chỉ có một mục đích duy nhất là kéo toàn bộ tất cả năng lượng của chúng ta ra khỏi ngôi nhà số một. Vậy hỏi lý do đấy là lý do thật hay là lý do nào đó để chủ đích là đưa chúng ta ở trong trạng thái hợp lý của việc là chúng ta không ưu tiên với ngôi nhà số một.
Một lý do hợp lý của các ngôi nhà khác để khiến cho nội lực của ngôi nhà số một mất đi, thế thì khi mà chúng ta hiểu với tất cả mọi lý do như vậy thì chúng ta mới bắt đầu phân tích mọi thứ mà chúng ta đưa ra hợp lý ở tầng ý thức và nó chỉ đang để cho chúng ta phân tán năng lượng ra bên ngoài, phân tán được các ngôi nhà khác.
Nếu như vậy thì anh chị sẽ cần phải thực sự luôn quan sát được điều này và nói rằng thứ mà chúng ta đang tạo ra, bối cảnh hoặc hoàn cảnh mà nó gần như khiến cho chúng ta nó bận rộn ở đó là do chúng ta đã tạo ra cơ hội cho việc mà năng lượng của chúng ta phân tán ra bên ngoài.
Như vậy là chúng ta đang thực sự không ở trên ngôi nhà số một, vì ở trên ngôi nhà số một nó sẽ tự kéo đi những điều kiện, bối cảnh và thậm chí công việc con người. Tất cả mọi thứ đó đến để làm cho anh chị không thoải mái, không bình an hơn.
Chúng ta luôn hỏi rằng ngày hôm đó chúng ta đã ưu tiên cho ngôi nhà số một chưa và nếu ưu tiên thì anh chị hãy cố gắng rèn luyện 9 nghi thức này và cố gắng đưa nó lên ở cấp độ ba về mặt năng lượng.
Chúng ta hãy hoàn tất nó sớm nhất có thể trước khi anh chị dành thời gian cho các việc khác. Khi đó anh chị sẽ thấy mình trở nên một con người có nội lực rất mạnh và gần như mọi thứ nó phải đi theo anh chị, tức là khi mà ngôi nhà số một của anh chị đã đứng vững ở trên đó thì tất cả mọi bối cảnh đó phải đi theo anh chị.
Anh chị vẫn gửi con ở trường nhưng trường đó sẽ cho giờ dạy mà ở đó anh chị sẽ không bị gấp gáp về mặt thời gian. Lúc đón con cũng sẽ cho anh chị một khoảng thời gian giữ con ở trong trường.

Nói tóm lại là tất cả những bối cảnh tuyệt vời mà anh chị đang có sẽ tự đến, còn không là anh chị sẽ bị mắc vào một tâm thức của lý do, mà các lý do đấy chỉ đưa anh chị ra khỏi ngôi nhà số một mà thôi.