Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu về các nhóm lòng biết ơn đang nói dang dở phần một. Bây giờ làm sao để chúng ta để chúng ta thực sự nhất quán từ bên trong ra ngoài để từ đó khi mà chúng ta vận hành biết ơn nó sẽ tuyệt đối ở cội nguồn ấy.
Quan sát để nhận biết được mình đang ở nhóm lòng biết ơn nào?
Trong nhóm một thì thường thấy mọi người sẽ ở nhóm hai rất là nhiều. Nếu không quan sát chúng ta vẫn nghĩ chúng ta đang đúng. Như vậy thì chúng ta làm thế nào để chuyển dịch hoàn toàn qua nhóm ba.
Trong đó nhóm ba là tỏ lòng biết ơn của chúng ta, một khi nó đã phát ra thì nó phát ra từ tâm với sự nhất quán cùng hành vi và cũng nhất quán với ngôn từ. Tức là nhóm ba là nhóm có sự đồng nhất giữa cả ba phần nghiệp là Thân Nghiệp – Ý Nghiệp – Khẩu Nghiệp của chúng ta.
Nhóm ba là những anh chị biết dùng 7 phần của phần ngôn từ. Họ dùng được 93 phần của phần tâm và phần hành thân. Tức phần hành vi và phần ý nghĩ bên trong, vậy thì Cái Khởi ở bên trong tâm của họ với cái phần hành vi ở bên dưới rất quan trọng. Nhưng phần ngôn từ ở cũng quan trọng không kém vì đó là một thể thức của sự giao tiếp.
Vậy thì khi mà chúng ta làm được một lúc để chúng ta có thể vận hành cả ba trường năng lượng này thì có nghĩa rằng anh chị đang bắt đầu truy cập vào phần năng lượng biết ơn cội nguồn mà ở lớp hai ngày.
Cội nguồn của ngôi nhà số 1 truy cập vào đây đó thì lúc này tại thời điểm đó chúng ta vận hành được điều này thì sự biết ơn cội nguồn của anh chị mới thực sự xuất hiện ở bên trong. Còn nếu không thì khi nói cảm ơn thì đó chỉ là sự biết ơn sáo rỗng. Khi đó chúng ta chỉ mới vận hành ở phần ngôn từ, phần lời nói, phần khẩu của mình.
Khi anh chị quan sát được mình sẽ như thế này: một người mà họ vận hành được ba cái năng lượng thân ý và phần khẩu một cách nhất quán thì khi ấy họ nói biết ơn họ âm thầm phía sau những điều tốt đẹp với bất kỳ ai mà họ đang nói lời cảm ơn. Với họ đó là cái tâm đã khởi lên một cách nhất quán.
Điều này được kiểm chứng bằng cách là khi mà cái người mà vận hành cội nguồn biết ơn khi chứng kiến một cái điều gì đó mà không có gọi là không hoàn thiện hay chưa hoàn thiện từ người con ấy, người bố ấy, người Mẹ ấy. Họ vẫn không bị mất đi điều mà họ đã ghi nhận từ lòng biết ơn từ trước đến nay đối với người đó không thay đổi.
Sự phán xét đối với họ có nghĩa rằng anh chị vẫn chưa thực sự vận hành được cội nguồn biết ơn. Tức là ở đâu đó chúng ta vẫn quan sát được thực ra chúng ta vẫn có phán xét ngầm đối với người này.
Sự biết ơn từ cội nguồn là thế nào?
Chúng ta vẫn đang chưa thực sự biết ơn ở cội nguồn mà chúng ta chỉ biết ơn ở đâu đó ở ngôn từ. Hoặc là chúng ta chỉ biết ơn ở cái việc thể thức hành vi là cái cách chúng ta làm nhưng mà cái tâm ý của chúng ta vẫn chưa nhất quán được bởi vì tâm ý của chúng ta không nhất quán được nên thành ra chúng ta dễ gặp cái người vô ơn với chúng ta.
Sau này nhiều hơn vậy thì ở cái chiều thứ nhất của chúng ta đó là chúng ta nói biết ơn với ai đó vận hành biết thì chúng ta phải vận hành được cả phần ba cái năng lượng này như vậy thì chúng ta sẽ thấy rằng chúng ta đã một khi chúng ta đã vận hành.
Như vậy chúng ta vẫn không cần phải để cho người kia biết hành vi của chúng ta làm là gì nhưng chúng ta vẫn âm thầm phía sau làm một cách nó nhẹ nhàng với với bố của chúng ta mẹ của chúng ta, với con chúng ta, với anh em chúng ta, với đồng nghiệp chúng ta, với đồng đội của chúng ta, với bất kỳ những cái điều gì đó.
Từ đó anh chị có nói hay không nói đi chăng nữa, thì tâm thức của anh chị nó đã bắt đầu truy xuất xuống cái năng lượng rất là quý giá đó là năng lượng cổi nguồn còn không.
Chúng ta không bao giờ truy xuất được đâu chúng ta chỉ là người nói và cư sự khôn khéo mà thôi. Đấy là cái cách chúng ta vận hành cội nguồn biết ơn ở chiều thứ nhất, khi chúng ta nhận được điều tốt lành đối với người khác.
Vận hành cả phần Thân – Tâm – Ý trở nên nhất quán
Khi anh chị đã vận hành cả tâm thân và ý của chúng ta nhất quán như vậy rồi thì chúng ta vẫn mới đạt được 50 phần tổng thể năng lượng của cội nguồn. Tức là ngay cả khi chúng ta đã đạt được hoàn thiện được 100 phần năng lực của nhất quán của ba trường năng lượng của Thân Nghiệp – Ý Nghiệp và Khẩu Nghiệp thì chúng ta vẫn chỉ mới đạt được 50 phần tổng thể của năng lượng biết ơn của cội nguồn.
Vậy thì 50 phần còn lại nằm ở đâu, đó là chiều thứ hai – cái chiều chúng ta làm việc tốt với người khác. Chúng ta làm tốt với người khác thì tại sao chúng ta lại phải nói biết ơn với họ? Trước khi trả lời được đầy đủ toàn bộ tổng thể được cái cái câu hỏi này chúng ta để ý và quan sát một vài điều sau đây.
Chúng ta đã từng làm tốt việc gì đó với người khác Lúc nãy câu hỏi của tôi là anh chị nhận được lòng tốt của người. Còn bây giờ câu hỏi này là chúng ta đã làm tốt với người khác và sau khi chúng ta làm tốt với người khác chúng ta thấy người ta vô ơn với mình anh chị nào đó đã từng thấy anh chị làm một cái việc gì đó rất tốt với người khác thậm chí rất nhiều.
Thậm chí cho đi rất nhiều luôn cả công sức rồi trí tuệ tiền bạc nói chung tất tần tật mọi thứ với người khác nhưng mà sau đó anh chị nhìn thấy cái người đó quay trở lại vô ơn và phủi hết mọi công sức của anh chị hay chỉ vô ơn.
Chúng ta thường đề phòng với tất cả mọi người và đề phòng với lòng tốt của chính mình luôn coi thử chúng ta có bị giúp ra hay không và không những thế anh chị bắt đầu nghi nghi ngờ với điều đã cho đi là có đúng hay không đúng.
Chúng ta bắt đầu bối rối và phân vân rằng à chúng ta có nên làm những điều như vậy nữa hay không và từ cái người mà bắt đầu vô tư trong cái việc chúng ta à vận hành lòng tốt đẹp ấy thì chúng ta bắt đầu nghi ngờ với chính ta và không những thế chúng ta lại nặng nề hơn.
Chúng ta sẽ đẩy cái năng lượng của mình xuống dưới dòng, tức là chúng ta bắt đầu phán xét. Và thậm chí là chúng ta tìm cách nào đó để mà vừa dìm hàng vừa trả đũa, nói chung người mà vô ơn, tổn thương chỉ để thỏa được cái tâm của mình giống như kiểu trừng phạt. Vì họ đã đã gì là người vong ơn bội nghĩa. Nhiều khi chúng ta còn kết luận họ là ăn cháo đá bát.
Làm thế nào để giải mã được năng lượng cội nguồn biết ơn thực sự đi sâu vào tâm thức?
Tại sao lại như vậy? tại sao suy nghĩ người khác không biết ơn mình lại đang vận hành trong chúng ta khi chúng ta làm tốt với một người vậy? Làm thế nào để chúng ta giải được năng lượng này để từ đó cái phần 50 ph còn lại của năng lượng cội nguồn biết ơn của chúng ta nó thực sự đi sâu vào ở trong thì cần phải làm như thế nào?
Câu trả lời này trước khi được trả lời thì cần sự quan sát của anh chị. Những câu hỏi thật kỹ vừa rồi để anh chị coi thử là có nhiều người đang như thế. Chúng ta đang tạo ra điều tốt với họ mà họ vô ơn hay không thì nếu có quá nhiều thì có thể rằng chúng ta đang mất dần đi cái 50 phần trăm năng lực còn lại của cội nguồn biết ơn.
Điều này được lý giải như sau anh chị về mặt năng lượng thì chúng ta hiểu rằng khi chúng ta làm việc gì đó tốt với một người và chúng ta đang thực sự gửi mong cầu ở bên dưới mà chúng ta không hay mong cầu đó bảo rằng là “Em làm tốt cho người ta em có cần người ta trả ơn gì đâu, em chỉ cần người đó biết ghi nhận và gọi là đừng quên ơn là được rồi.”
Mặc dù mong cầu đấy không chỉ là về vật chất nhưng mong cầu đó thuộc về tinh thần thì vẫn là mong cầu. Bản chất của mong cầu thì nó truy xuất cái năng lượng của nó tới phần đọc hay là phần góc các anh chị nó đang truy xuất tới năng lượng truy xuất.
Khi nó truy xuất tới phần đọc thì những gì anh chị làm tốt lành với người tại thời điểm đó bản chất của nó vẫn chỉ là đang truy xuất tới phần tham của mong cầu của chúng ta mà thôi.
Vậy thì về mặt bản chất thì điều mà chúng ta làm tốt lành đó nó không tri xuất tới cái cội nguồn không tri xuất tới cái phần góc đúng không nào không truy xuất tới phần gốc của cái phần màu xanh và cũng không truy xuất tới phần cội nguồn biết ơn.
Khi không truy xuất tới cái phần cội nguồn biết ơn thì kết quả anh chị nhận lại là sự không biết ơn hay cụ thể ở đây là vô ơn. Nên thành ra chúng ta không có khó để lý giải tình huống này.
Biết ơn người mà chúng ta giúp đỡ, biết ơn chính mình – Trở về ngôi nhà số 1
Khi chúng ta đã làm một cái gì đó tốt với người khác như sau một thời gian mình thấy họ vô ơn là thì ra tại thời điểm chúng ta làm chúng ta đã không thực sự biết ơn không vận hành cái năng lượng biết ơn Vậy thì trong tình huống đó là biết ơn ai? để biết ơn ai thì chúng ta sẽ nhớ tới một cái tình huống như thế này?
Bây giờ chúng ta muốn dìu bố mẹ của chúng ta đi chơi công viên để chúng ta à cho bố mẹ. Ví dụ như bố mẹ của anh chị mời bố mẹ anh chị đi chơi công viên hoặc dẫn con cái đi chơi. Có thể là dẫn một cụ già qua đường hoặc đơn giản là anh chị muốn chở một cái người đang trễ học, thì họ đi học đúng giờ.
Khi đó một cái lòng tốt Anh chị muốn khởi lên, đó là cái tâm của anh chị đang khởi lên là muốn làm lòng tốt. Nhưng mà cái lúc đó, bối cảnh không cho phép anh chị làm bởi vì anh chị bị bó buộc vì tình tình hiện tại của mình chẳng hạn.
Câu hỏi là lòng tốt của chúng ta phát lên từ trong tâm thì thể thức hành vi có cho phép chúng ta làm không. Trong tình huống đó không cho ta làm được điều chúng ta muốn.
Vậy không cho chúng ta làm tốt được cái điều này thì có nghĩa rằng là chúng ta đang có tâm của chúng ta có tốt đi chăng nữa. Nhưng cái năng lượng hành vi của chúng ta không đủ. Tức là cái năng lực ở trên thân của chúng ta đó nó mất đi, cái phần thân nghiệp của chúng ta có mất đi khả năng thì chúng ta vẫn không vận hành được lòng tốt này.
Vậy thì trong tình huống một diễn biến khác là lúc đó sau vài tuần sau anh chị khỏi đau tay chân và anh chị trở lại bình thường. Khi đó anh chị muốn bế em bé đó đi tìm bố của nó anh chị vẫn bế được, anh chị muốn dắt cụ già qua đường anh chị vẫn dắt được.
Có nghĩa lòng tốt của anh chị khởi trong tâm nhất quán được với cái hành vi của anh chị lúc đó chưa ạ nhất quán được chưa nào và trong tình huống đó được gọi là nhất quán. Khi đó nó lại nhất quán được với tâm và thân của anh chị là một, vậy chỉ riêng điều mà anh chị đã làm được một cái gì đó tốt với người khác mà do trong ta có đủ năng lực của Nhất Quán Thân – Tâm và Ý thì chúng ta đã là biết ơn bản thể của mình rồi.
Chúng ta cần phải biết ơn vì cái khoảnh khắc đó, thời gian đó, giây phút đó chúng ta có năng lực để nhất quán ba cái năng lượng này. Vậy thì người biết ơn đầu tiên không ai khác nó chính là ngôi nhà số một của anh chị và phải biết ơn đến tận cùng nó luôn được không nào là cho phép chúng ta có cơ hội được làm cái điều tốt đấy.
Còn nếu không thì nếu rơi vào tình huống chúng ta băng bó tay chân tại thời điểm đó chúng ta có muốn cũng không vận hành được vì vậy nên chúng ta mới biết rằng là cái người biết ơn đầu tiên của chúng ta chính là chúng ta biết ơn cái ngôi nhà số một.
Chúng ta chứ không phải biết ơn ai khác và điều thứ hai chúng ta biết ơn ai ở đây biết ơn cái người cụ già đó xuất hiện ở đó em bé xuất hiện ở đó người bố người mẹ xuất hiện ở đó để anh chị được thực thi cái điều tốt đấy.
Tôi lấy ví dụ tại sao chúng ta lại biết ơn họ lần thứ nhất á là ví dụ như tâm của anh chị khởi lên tốt hành vi của anh chị cũng không đau tay đau chân mà anh chị vẫn có thể làm được cái điều tốt. Nhưng trên cuộc đời này không có ai xung quanh để anh chị triển khai và triển khai đến tận cùng cái lòng tốt đấy cho bất kỳ cái đối tượng nào cả.
Nói cách khác là tại cái giây phút đó trên thế gian này chỉ có một mình anh chị thôi thì có nghĩa rằng cho dù anh chị có tốt ở trong tâm vẫn tốt ở trên thân thì điều đó vẫn chỉ thuộc về thứ được gọi là khả năng tốt chứ không thể thực thi tốt anh chị.
Như vậy thì cái cái duyên mà người đó xuất hiện trong cuộc đời, khoảnh khắc đó để anh chị thực thi và thi triển được lòng tốt này thì có nghĩa họ đang tạo cho anh chị một cái duyên.
Vậy Anh chị cần phải cảm ơn họ bởi họ mang cái duyên này để anh chị được thực thi cái lòng tốt đối với cái cuộc đời này nên anh chị cần phải biết ơn họ đến tận cùng là như vậy.
Còn nếu giả sử trên cuộc đời này không có ai xuất hiện để mà cho dù anh chị khẳng định anh chị vẫn tốt ở trong tâm anh chị vẫn tốt ở hành vi nhưng không có ai xuất hiện trong cuộc đời làm sao anh chị thi triển và triển khai được cái lòng tốt ấy.
Vì thế chúng ta cần phải biết ơn đến tận cùng cái điều nhân chuyện ấy chứ không phải ai cũng nhiều để mà xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Chỉ có một số ít người nào đó để xuất hiện cho anh chị được phép tạo duyên để triển khai lòng tốt ở bên trong anh chị. Nên thành ra chúng ta cần phải biết ơn Họ tận cùng chứ Được không nào nên khi mà họ chúng ta đã đã biết ơn đến tận cùng.
Như vậy thì có nghĩa rằng là chúng ta làm tốt cho người chúng ta cũng biết ơn vừa biết ơn chính mình năng lực ngôi nhà số một của mình để mình có khả năng ấy và biết ơn họ để tạo cho họ anh chị một cái nhân một cái duyên để anh chị vẫn có thể thực thi trọn vẹn cái điều này chứ nó không giữ không có nằm ở trong cái khả năng và nằm ở trong cái cái việc gọi là chuẩn bị và giữ dự định nữa được không nào Vậy nếu mà anh chị vận hành được hai cái thứ này thì bắt đầu chúng ta truy xuất tới cái phần đích đến của cội nguồn biết ơn mà lớp hai ngày tôi đã vẽ cho anh chị cái cây đó đó thì đến bây giờ anh chị mới giải mã xong trọn vẹn nếu anh chị làm tốt cái việc này.
Vậy thì điều chúng ta cần Nếu mà anh chị vận hành như vậy vận hành triệt để và tần cùng như vậy thì ngay khi người sau khi một thời gian anh chị làm tốt cho người được không nào anh chị làm những điều tốt lành cho người Và người đó trở nên gọi là cái hành vi nào đó hoặc ngôn từ nào đó cư xử không phải hoặc vô ơn với anh chị thì điều đó có đáng để ảnh hưởng cái lòng biết ơn của anh chị ở cộ nguồn không có đáng hay không.
Vì thế tại sao anh chị lại phải buồn với họ tại sao anh chị lại lại phán xét với họ? Tại sao anh chị lại bực mình với họ. Bởi vì sao ạ bởi vì cái biết ơn của anh chị nó đang thuộc về bản thể anh chị có thuộc về người kia đâu.
Vì thế nếu anh chị lại nhận cái lòng mà biết ơn, vô ơn của họ anh chị lại trở nên là trừng phạt cho cái sự cái cội nguồn của biết ơn của mình cũng mất đi. Ngay sau đấy có phải có đúng là chúng ta đang là người sống ở cội nguồn không hay là chúng ta chỉ sống ở trên miệng của chúng ta mà thôi.
Hoặc chúng ta chỉ sống ở trên cái cách chúng ta làm mà chúng ta không thể vận hành được cái tâm của chúng ta bên dưới. Nên anh chị phải quan sát được nhật ký điều này thế rồi anh chị sẽ thấy rằng việc anh chị đã làm biết ơn tới tận cùng tới một người thì anh chị vẫn cứ giữ vững cái điều đó trước sau như một. Còn việc của họ là họ đi trên cái trường năng lượng của họ trên cột phước của họ không, nên đừng có chúng ta đừng trình phạt lẫn nhau với cái sai lầm của người khác cho dù đó là sự vô ơn hay biết ơn anh chị nhá mà hãy vận hành như vậy nên chúng ta mới xuất hiện các nghi thức số sáu trong cộng đồng của chúng ta đó chính là viết sổ biết ơn hai chiều.
Chiều thứ nhất đó là những điều mà người khác làm cho anh chị cho dù là nhỏ nhất khi viết xong thì anh chị cứ âm thầm Khởi lên những cái tâm và thực hiện những cái hành vi tốt ở phía sau với họ.
Điều thứ hai anh chị cần phải làm đó là viết những điều biết ơn cái người đã tạo ra cái duyên mà anh chị đang làm những điều tốt với họ tức là ngay cả điều mà anh chị có duyên để làm tốt với họ thì anh chị cũng viết sổ biết ơn và mỗi ngày anh chị chỉ cần ghi khoảng năm điều, có thể là sáu điều, mười điều càng tốt. Nhưng mà anh chị cứ bắt đầu bởi năm điều thôi, đừng có ghi cả trăm điều nhưng trong ta không vận hành anh chị nhé.
Cảm ơn anh chị trong buổi sáng ngày hôm nay mong rằng với cái bài giảng này anh chị sẽ chuẩn hóa được cái nghi thức số sáu đến tốt đẹp hơn để từ đó anh chị sẽ có một cái trường năng lượng nó đã truy xuất trực tiếp xuống cái cội nguồn của gốc chứ không phải nó nằm ở trên cái phần ngôn từ của ngọn nữa!